"Muốn kiện Tống Phù Minh cưỡng hiếp cô đúng không, được, hiện tại chúng ta đến cục công an Bắc Thành báo án, cô nói ra chứng cứ của cô, chúng tôi nói ra chứng cứ của chúng tôi, ai nói dối thì vào tù, thế nào?" Mai Sương hỏi lại.
Đầu óc Trần Niệm Cầm quay cuồng, tia hy vọng cuối cùng của cô đã hoàn toàn tan biến, mà lại còn không được lưu lại, tự hắt một gáo nước bẩn cho mình, nói mình bị người ta cưỡng hiếp còn ý nghĩa gì.
Lắc đầu, bĩu môi, cô gục đầu, nước mắt rơi như mưa, lại bắt đầu không ngừng khóc.
Một lần nữa trèo lên xe, Mai Sương thở dài nói: "Huyết thống, tính cách, ích kỷ và tham có lẽ di truyền từ trong sương."
Khúc Đoàn nói: "Tôi còn nghĩ, hôm nào nói một tiếng với Đoàn văn nghệ Hải Đảo, về sau đừng cho Trần Niệm Cầm diễn, cho cô ấy làm việc tạp vụ là được. Nhưng nhìn thái độ này của cô ấy, điều khỏi Đoàn nghệ thuật, điều khỏi Đội thanh niên trí thức đi, bằng không, sớm muộn cô ấy cũng gây ra chuyện."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây