Cô cao giọng nói: "Tra thì cứ tra, xét thì cứ xét, được lắm, tôi đang yên lành làm diễn viên, tới đây để biểu diễn, lại bị nghệ sĩ có tuổi của mấy người đổ tội đầu độc, còn bị nghi ngờ là đặc vụ của địch, dựa vào cái gì chứ." Cô cao giọng nói: "Muốn xét thì bây giờ lập tức xét luôn đi, có chết cũng phải để tôi chết minh bạch chứ."
Phùng Trúc vẫn luôn lắc đầu với ông cụ Diệp.
Nhưng tư lệnh Vương nhìn sư trưởng Nhiếp, nói: "Nếu đã xảy ra chuyện lại không tìm được hung thủ, vậy thế này đi, tất cả mọi người đều không được đi, để đội cảnh vệ điều tra kỹ càng một lần, có lẽ trong đội ngũ của chúng ta, thật sự có đặc vụ của địch thì sao, trong thời bình, chiến tranh gián điệp không có khói thuốc súng mới là đáng sợ nhất, cứ tra đi, tra cả tôi nữa."
Một diễn viên nhỏ của đoàn văn công cấp thành thị, dựa vào cái gì tra xét người ta, nhưng theo giọng điệu của tư lệnh Vương, là phải tra, mọi người đều phải điều tra, bao gồm cả ông ta.
Mà chiến tranh gián điệp, là chiến tranh không có khói thuốc súng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây