Ông ngay lập tức giận điên lên: "Đồng chí Lâm Mẫn Hồng, tính giác ngộ của đồng chí đâu rồi, tính giai cấp đâu rồi, trong bữa tiệc tối quan trọng như thế này, chưa nói đến việc lấy đại cục làm trọng, đồng chí la hét om sòm ở đây làm gì?"
Trần Tư Vũ đứng dựa lưng vào tường, cô vẫn chưa kịp tháo trang sức, khuôn mặt cô vì lớp trang điểm, hiện lên một vẻ diễm lệ không chân thực, dường như cô rất đắc ý, vẻ mặt khinh thường, việc này càng kích thích Lâm Mẫn Hồng phát điên lên, lại còn nghe thấy cả sư trưởng Nhiếp cũng không bênh mình, thiên vị, che chở người một nhà, đã giận lại càng thêm giận.
Rõ ràng đây không phải là lỗi của đoàn trưởng Khúc, bà ta xoay người đi ra ngoài: "Được thôi, cả lũ không quân, đội phi hành các người đều cùng một giuộc, là cá mè một lứa, tôi… bây giờ tôi sẽ đi tìm lãnh đạo phản ánh lại tình huống!"
Sư trưởng Nhiếp thấy đoàn trưởng Khúc muốn đuổi theo Lâm Mẫn Hồng, rống lên: "Đều đã lúc nào rồi, còn không mau chóng đi ngắt tín hiệu."
Lúc này radio vẫn đang truyền tín hiệu ra ngoài, lỡ như tiếng cãi nhau ở đây bị truyền ra ngoài, khiến các chiến sĩ và quần chúng nhân dân đang nghe phát thanh nghe thấy, thì sẽ sinh ra nhiều loại đồn đoán.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây