Trần Tư Vũ không biết sao Mai Sương lại ù tai, nhưng cô hiểu một việc rằng tâm bệnh cần có tâm dược để chữa khỏi.
Cô ngẩng đầu nhìn cái chuông lớn trên lầu, còn mười phút nữa mới bắt đầu tập luyện, cô nói: “Em quen Phùng Đại Cương, như vậy đi, em dẫn mọi người đi tìm anh ta một chuyến, chúng ta giải quyết anh ta một lần đi. Không thì ngày nào anh ta cũng ngồi trước cửa khu tập thể của các chị cũng phiền lắm, đúng không.
Tính tình của Lãnh Mai rất tốt, nhưng lại tốt quá, hơn nữa cô ấy rất thích lo cho người khác, không thích gây phiền toái cho ai.
Nhưng giữa người với người, theo kinh nghiệm của Trần Tư Vũ thì dù ở thời đại nào, việc giúp đỡ lẫn nhau là không thể thiếu được. Lãnh Mai đã từng tuổi này rồi, nói đạo lý không khác gì bôi bác thể diện của các cô ấy, vậy thì đành dẫn cô ấy đi thôi.
Thấy Trần Tư Vũ muốn đẩy mình đi ra ngoài, Mai Sương đột nhiên dùng hai tay chặn xe đẩy lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây