“Buông xuống! Trần Cương hét lớn một tiếng, rống đến khi Phùng Tuệ dừng tay, quay đầu lại nói với Trần Tư Vũ: "Tư Vũ, mẹ con trái lại là một người ngay thẳng, sẽ không cố ý trộm đồ, bà ấy nói chưa từng cầm thì hẳn là thật sự chưa từng cầm đâu."
Trần Tư Vũ nhắc nhở Trần Cương: "Ba, cho dù không phải mẹ con thì cũng có thể là cậu con, lúc trước ông ta còn đưa theo cả bạn bè, là ai, nam có nữ có, bọn họ cũng có thể trộm đồ, việc chúng ta nên nói bây giờ không phải là con có nói dối hay không, mà là nên truy cứu xem phiếu quyên tặng rốt cuộc đã đi đâu."
Phùng Tuệ cười lạnh, vỗ ngực: "Trần Tư Vũ, mười ba năm, Cổ Nguyệt còn từng bay qua sông Áp Lục, cho đến bây giờ còn đang làm nhiệm vụ ở Không viện, tặng máy bay trước khi giải phóng không giống sau khi giải phóng, đó là vinh quang ngất trời, nếu thật sự là em trai tôi trộm, vì sao nó không nhận máy bay, cô nói cho tôi biết vì sao?"
Rồi nói: "Năm đó vì truy tìm phiếu quyên tặng, tôi còn đánh Thế Bảo, bạn bè của nó chúng tôi cũng đều hỏi qua từng người một, tôi và em gái tôi còn lục soát cẩn thận tất cả hành lý của bọn họ một lần, không có chính là không có!"
Lại rống lên: "Trần Cương, tôi gả cho ông hai mươi năm, cùng ông đào rau dại ăn, thắt lưng buộc bụng, năm đó ở Thục Trung không có sữa, đành cho Tư Vũ nhấm nháp máu của tôi, tôi... tôi gầy đến da bọc xương, hai lồng ngực bị Tư Vũ làm chảy máu, chịu đựng đau đớn cho nó uống máu, đến cuối cùng tôi lại biến thành đồ ăn trộm."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây