Chu Thì Dự nhìn thoáng qua Triệu Dương, nói: “Hẳn là Dương Dương cho rằng cô muốn đưa thằng bé về, cho nên mới không muốn đi.
“Sao tôi có thể đưa thằng bé trở về. Khương Tuyết Nhi nhíu mày, nếu có thể, cô ấy cũng không muốn nhìn thấy tên khốn khiếp Triệu Soái kia, cô ấy mím môi nói: “Lần này tôi muốn mang Dương Dương đi, thằng bé đã mười tuổi, tên lưu manh Triệu Soái kia thậm chí ngay cả sách cũng không cho thằng bé đọc, mấy ngày nay tôi vẫn nghĩ biện pháp trò chuyện với Dương Dương, nhưng thằng bé cũng không mở miệng nói với tôi một câu nào.
Nghĩ vậy, Khương Tuyết Nhi cảm nhận được cảm giác vô lực sâu đậm.
Ban đầu đứa trẻ còn tốt, sau khi giao cho Triệu Soái nuôi lại thành như vậy.
Chu Thì Dự nói: “Tôi nghe vợ tôi nói, đây là một loại bệnh tâm lý, phải trị liệu cho tốt, cô phải kiên nhẫn nói chuyện với cậu bé, ở cùng cậu bé nhiều, sớm muộn gì cậu bé cũng sẽ mở miệng nói chuyện.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây