Đợi Lục Lịch vừa rời đi, Vương Trân Phượng rót cho Chu Thì Dự một chén trà: “Cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi, đừng vòng vo tam quốc, tôi còn phải nấu cơm.
Chu Thì Dự cười gượng: “Thực ra là như thế này, vợ tôi có thai rồi.
“Ồ? Khi nào vậy, mấy tháng rồi, sao các người có thể giấu tôi, lão Lục cũng không nói gì với tôi. Vương Trân Phượng thực lòng vui mừng cho Chu Thì Dự.
Hết năm, anh đã ba mươi tuổi rồi.
Người khác ba mươi tuổi, đứa trẻ đã chạy khắp nơi, còn Chu Thì Dự, ba mươi tuổi rồi cuối cùng cũng có một đứa con, có gì không đáng để vui mừng sao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây