Cậu bé vẫn cứ nhìn cô chằm chằm.
Tống Tri Uyển: “…
“Tôi phải về nhà rồi, nhóc cũng mau mau về nhà đi, đến giờ cơm tối rồi, sao có thể cứ ăn đồ ăn vặt mãi được, phải ăn cơm đó biết chưa.
Cậu bé nghiêng đầu nhìn cô.
Tống Tri Uyển có hơi không biết làm sao: “Tôi thật sự phải đi rồi, không quan tâm nhóc nữa đâu, tạm biệt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây