“Bác sĩ Tống, nghe nói bình thường chị bận rộn nhiều việc nhưng phải nhớ quan tâm anh Chu nhiều hơn. Em thấy anh ấy gầy đi không ít, trước đó lúc anh ấy đến nhà ăn ăn cơm em đã múc thêm cho anh ấy một chút, sợ anh ấy không đủ no.
Điền Điềm lắc đầu, trong ánh mắt có sự chỉ trích. Nghĩ đến đây, cô ta lại nói: “Đúng rồi, tôi thấy anh Chu còn thích ăn gà xào khoai tây, mỗi lần ở nhà ăn sẽ ăn được hai bát cơm, chị nhớ nấu cho anh ấy ăn. Chúng ta là phụ nữ, vẫn nên yêu thương và chăm sóc chồng mình hơn.
Mấy câu đó nghe thì không có gì, mấy người chị dâu cũng sẽ không nghĩ theo hướng xấu. Nhưng Tống Tri Uyển lại ngửi ra được mùi vị trong đó. Cô cười nói: “Chị nhớ em gái Điền Điềm đang nói chuyện cưới gả với đoàn phó Triệu, không phải làm em nên quan tâm anh ấy nhiều hơn sao, sao lại còn quan tâm chồng chị như vậy chứ. Cũng may là chị với Thì Dự đã kết hôn. Nếu không người khác chắc chắn sẽ hiểu lầm. Đặc biệt là nếu đoàn phó Triệu biết được thì có khi còn ghen đó.
Xung quanh trở nên yên tĩnh. Mấy người chị dâu vốn không nghĩ gì nhiều, nhưng nghe Tống Tri Uyển nói xong thì nhìn Điền Điềm, nhíu mày.
Đúng vậy mà, bản thân cũng có vị hôn phu, quan tâm người đã kết hôn có gia đình làm gì chứ? Có quan tâm thì cũng quan tâm người đàn ông của mình chứ. Cũng đang ăn cơm ở nhà người ta, nói mấy câu khiến người ta khó chịu như vậy, cũng không biết là có đầu óc hay không nữa. Vốn họ còn có ấn tượng tốt với Điền Điềm, bây giờ liền thấy khó chịu.s
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây