Chuyện này phải để Tống Tri Uyển tự mình nói ra. Lỡ như sau này Vương Anh biết rồi làm ra chuyện rắc rối gì đó không chừng.
Vương Anh vừa nghe như vậy thì chấn động, sau đó mới nghi ngờ nhìn cô: “Sao cô lại chịu nói chuyện này với tôi. Nếu tôi trở mặt không nhận thì sao?
“Tôi tin tưởng mắt nhìn của bản thân, nghi ngờ thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ.. Tống Tri Uyển vô cùng thản nhiên.
“Thân phận của tôi có vài chuyện rất khó làm, cũng không thể làm, nhưng cô thì có thể. Nhưng nếu cô lựa chọn cùng một chiến tuyến với tôi, thì nguy hiểm và cơ hội sẽ tồn tại song song. Cho nên tôi hy vọng chúng ta sẽ nói rõ ràng trước, tránh để sau này cô cảm thấy bị lừa gạt.
Vương Anh im lặng một lát, sau đó cắn răng mới: “Nếu như cô cho tôi cơ hội thì cô sẽ không quan tâm cô là cô chủ nhà tư bản gì, tôi chỉ biết cô có năng lực, có thể giúp tôi vào thành phố. Cô tin tôi, tôi cũng sẽ tin cô. Hơn nữa mẹ tôi ở nhà cô lâu như vậy, nếu nhà cô bóc lột bà ấy thì sao bà ấy có thể không nỡ rời đi chứ. Tôi có thể học hết cấp ba cũng là nhờ tiền lương nhà cô phát cho bà ấy, để bà ấy nuôi tôi. Còn nữa, lúc trước chúng ta đã từng uống một dòng sữa, cũng xem như là chị em rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây