“Được thôi, vậy thì tối thứ sáu tuần sau nhé, tôi sẽ trổ tài cho mọi người xem.
Quả nhiên không thể nói xấu sau lưng người khác. Đây là suy nghĩ ngay tại giờ phút này của đám người đó.
Chu Thì Dự nghe được giọng nói quen thuộc thì quay đầu nhìn theo bản năng, liền thấy vợ mình mặc áo khoác mùa thu, phác họa lên dáng người xinh đẹp, vòng eo nhỏ nhắn như cành cây liễu rũ xuống, dáng vẻ lại thướt tha mềm mại như vậy.
Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng nhìn mấy người đàn ông, đôi mắt ngân hạnh như hồ nước, là loại cao quý trang nhã không thể khinh nhờn, gọi người ta một tiếng cũng khiến cho người ta có cảm giác tự thẹn xấu hổ. Cô rất hoàn hảo, như là sự tồn tại của ánh trăng sáng.
Chu Thì Dự nuốt một ngụm nước bọt, vô thức xê dịch giày, giấm lấy tàn thuốc, giấu dưới lòng bàn chân. Không hiểu sao đột nhiên anh lại có cảm giác chột dạ. Trước kia để giữ hình ảnh tốt nên anh chưa từng hút thuốc trước mặt Tống Tri Uyển, sợ cô không thích. Lúc này trong đầu anh chỉ nghĩ được là “cô đã thấy được chừng nào rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây