Tống Tri Uyển thấy Tề Dĩnh đến đây vì chuyện này thì dựa ngả ra phía sau, điều chỉnh một dáng ngồi thoải mái: “Bác sĩ Tề, chuyện này cũng không thuộc quyền quản lý của tôi, tôi có sốt ruột cũng vô dụng thôi.
Tề Dĩnh nghe cô nói như vậy thì tức muốn chết: “Sao lại không thuộc quyền quản lý của cô, ngọn núi này là cô tìm được, mấy thảo dược kia là do chính tay cô hái, chúng ta còn tìm được cả nhân sâm . Chẳng lẽ cô không biết những dược liệu này trân quý thế nào sao. Nếu so với những thứ chúng ta đang dùng thì chính là một trời một vực.
Cũng thật sự là kỳ lạ. Rõ ràng là Tống Tri Uyển phát hiện ra nhân sâm lại không cho Tề Dĩnh nói ra. Cô còn uy hiếp Tề Dĩnh là nếu như Tề Dĩnh để lộ chuyện này thì cô cũng sẽ kể ra chuyện Tề Dĩnh tự tiện chạy đến làng Vương Gia. Tề Dĩnh chỉ còn có thể kiềm chế mà không nói. Cô ta nghĩ là cho dù thế nào thì Tống Tri Uyển làm những chuyện này thì chắc chắn là có nguyên nhân, cứ nhìn Tống Tri Uyển làm việc là được. Nhưng Tề Dĩnh không ngờ đến tận bây giờ Tống Tri Uyển cũng không có một động thái gì, chuyện này khiến cô ta không thể không vội vàng được. Cô ta thấy nhà máy rượu đã không vui lòng, cô ta không hề muốn những sự khổ sở mà mình chịu đựng đều là phí công vô ích.
Huống hồ. Tề Dĩnh nghĩ đến ai đó thì bất giác cắn môi.
Tống Tri Uyển gật đầu: “Tôi biết là rất trân quý. Nhưng cho dù là là hữu dụng như thế nào thì một nhà máy nếu muốn vận hành lâu dài thì sẽ không tùy tiện đổi nguồn hàng. Là người thì cần nói đến lợi ích. Chuyện này chỉ có thể mang đến lợi ích cho công nhân viên chức trong xưởng, lại khiến cho xưởng chịu nhiều nguy cơ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây