Tề Dĩnh nghe vậy thì có hơi nghẹn lại. Không cần phải nói, hai người cùng nhau lên núi, nhưng cô ta lại không nghĩ ra những chuyện này. Trước đó cô Tề Dĩnh thấy Tống Tri Uyển có thể vào nhà máy bệnh viện làm việc là do đi cửa sau. Nhưng lúc này dù cho có hơi không cam lòng, cũng không muốn thừa nhận, nhưng có ít người thực sự rất có thiên phú. Cô ta im lặng. Cứ như vậy suốt cả một đường cũng xem như là bình yên.
Không chỉ như vậy, Tống Tri Uyển còn phát hiện không ít hiệu thuốc của bệnh việc không hề có thảo dược. Điều này khiến cô vô cùng kích động. Nơi này dù sản lượng không phải rất nhiều, nhưng lại có rất nhiều loại mới, mà còn là đồ hoang dã, dược tính sẽ tốt hơn rất nhiều.
Làng Vương Gia ở một nơi phong thủy tốt như vậy, nếu sau mấy chục năm thì mảnh núi này chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện, sẽ có người ra giá cao để mua.
Điều này cũng chứng minh được là môi trường của ngọn núi này rất thích hợp để thảo dược sinh trưởng.
Tống Tri Uyển càng đi vào trong càng kích động, cô cảm thấy mình phải tận dụng ngọn núi này một cách triệt để. Chờ lúc đến mảnh đất mà Vương Ái Quốc nói, Tề Dĩnh đi xem một vòng thì phát hiện nơi này dù nhiều thảo dược, nhưng những chủng loại này đã số đều là những loại đã gặp trên đường đi, các cô đều đã hái rồi. Thế là hai cô có hơi thất vọng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây