Nhưng nhìn bộ dáng của Ngô Hồng Cầm, chẳng qua chỉ gặp Tiểu Tinh một lần, đã đánh giá cậu ấy cao như vậy, vẫn làm cho Tống Tri Uyển có chút ngoài ý muốn, cô rất tò mò: “Mẹ, sao mẹ lại nhìn trúng Tiểu Tinh? Hôm nay cũng chỉ gặp một lần như vậy, cũng không thể nào trò chuyện tốt được.
“Đây chính là cách thế hệ trước của chúng ta nhìn người, con xem đứa trẻ này, tướng mạo đoan chính, nói chuyện làm việc đều rất nhiệt tình, giống như người phương bắc chúng ta, một chút cũng không nhăn nhó, hơn nữa mẹ nghe một chút, cậu ấy là cô nhi đi, là cô nhi, về sau chúng ta cũng không cần lo lắng Tuyết Hoa bị ức hiếp, hơn nữa con suy nghĩ xem, một cô nhi như cậu ấy, đã có thể làm được như ngày hôm nay, nói rõ là có chút năng lực. Ngô Hồng Cầm phân tích từng chút cho Tống Tri Uyển nghe.
Thấy cô không lên tiếng, bộ dáng muốn nói lại thôi. Ngô Hồng Cầm nhịn không được hỏi: “Con có gì cứ hỏi. Tống Tri Uyển ho nhẹ một tiếng: "Mẹ, họ Lư kia...... Được rồi. Ngô Hồng Cầm trên mặt có chút không nhịn được.
“Khi đó mẹ còn trẻ, nhìn người dĩ nhiên không chuẩn như bây giờ, hơn nữa thời đại không giống nhau mà, thế hệ này của các con, so với chúng ta khi đó tốt hơn quá nhiều, lúc ấy chúng ta chỉ cần có thể ăn cơm no, coi như là rất tốt, mẹ nghĩ nhà lão Lư có thể sống, cũng sẽ không để cho Mỹ Hi đói bụng.
Mỗi thời đại, nhìn người đều khác nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây