Cô bé có thiên phú về y thuật, nếu thật sự có thể đào tạo, Tống Tri Uyển cũng sẵn lòng đào tạo. Nhưng điều kiện tiên quyết là cô bé không làm sai chuyện gì. Tống Tri Uyển thật sự sợ Tiết Vân Vân bị ăn mòn quá sâu.
Cô gái nhỏ chưa từng trải đời, đưa chút đồ ăn cũng có thể bị khuất phục, nghe thì rất buồn cười, nhưng ở thời đại này là chuyện rất bình thường. Chuyện này cũng là chuyện quan trọng, Tống Tri Uyển phải xen vào việc của người khác, ít nhất cũng đừng để cô bé thu hẹp đường đi.
Cô bé còn nhỏ như vậy không phải sao.
Nghĩ như vậy, Tống Tri Uyển gọi Tiết Vân Vân lại: “Vân Vân, buổi tối đến nhà dì ăn cơm nhé? Tiết Vân Vân sửng sốt một chút, theo bản năng gật đầu một cái.
Đến nhà Tống Tri Uyển, Tiết Vân Vân vẫn có chút không được tự nhiên, đống đồ cầm trong tay lại càng có vẻ mất tự nhiên. Cặp song sinh trong nhà đoán chừng lại ra ngoài chơi, chỉ còn lại có Trân Bảo đang loay hoay bàn tính. Tống Tri Uyển bảo Trân Bảo bỏ bàn tính xuống, chơi với Tiết Vân Vân một lát. Trân Bảo có chút luyến tiếc không thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây