"Dì nói dì lên lầu dọn dẹp một chút, bảo chúng con ăn trước, chúng con mới ăn."
Chu Anh Hoa nhân cơ hội giải thích một câu.
Chu Chính Nghị mới ăn quả đào tiên trong tay mình, vỏ mỏng, thịt mềm, cắn một miếng, ngọt lịm, nước trái cây có đường cũng chảy xuống theo ngón tay.
Chu Anh Thịnh kịp thời đưa khăn tay của mình lên.
"Cảm ơn con." Chu Chính Nghị hiếm khi nói lời cảm ơn với con trẻ, lạ đến mức Chu Anh Thịnh suýt nữa thì thổi ra một bong bóng mũi, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên, không còn phản đối chuyện ngày mai đi học nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây