“Con phải lớn thêm mấy năm nữa.
Cuối cùng Vương Mạn Vân quyết định nói thật.
Miệng nhỏ của Chu Anh Thịnh mím lại, hốc mắt nhanh chóng chứa đầy nước mắt.
Vương Mạn Vân đau đầu, cô sợ đứa trẻ này khóc, một khi khóc lên, giọng nó lớn như thể ai bắt nạt nó vậy.
Để đôi tai của mình được yên ổn, cô chỉ còn cách đưa tay xoa đầu đứa trẻ: “Khóc cái gì, cho dù anh trai con vào đội quân dự bị thiếu niên, chẳng phải vẫn ở trong quân khu sao, chỉ là từ trường học chuyển đến quân khu thôi, vẫn là một khu nhà với chúng ta. Bình thường chỉ cần có thời gian, các con vẫn có thể ở bên nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây