Cô vừa đi, người nhà họ Vương vội vàng cõng Vương Mậu Huân chạy đến bệnh viện.
Đến nông thôn là phải làm việc chân tay, thiếu một người lao động, những người khác phải làm nhiều hơn một phần.
Lúc này, nội tâm Vương Mậu Huân rất khó chịu, ông ta hiểu ý nghĩa của việc mình được cứu.
Trên xe jeep, tầm mắt của Vương Mạn Vân vẫn dừng ở ngoài cửa sổ xe, một lúc lâu sau mới nói: "Chân của Vương Mậu Huân không gãy." Cô vẫn nương tay, chỉ là sự nương tay này không phải vì cô.
Mà là vì chủ cũ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây