Chu Anh Thịnh muốn khóc, đáng thương nhìn Vương Mạn Vân: "Vậy... vậy thêm nửa bát nhỏ nữa?" Vừa nói, cậu bé vừa dùng thìa vạch một đường nông ở đáy bát.
Thực sự không nhiều, chỉ vài miếng.
Vương Mạn Vân nhìn đôi mắt của Chu Anh Thịnh, thực sự không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu.
"Mẹ tốt quá."
Chu Anh Thịnh nhảy dựng lên, kéo Cát Cát chạy đi múc chè hạt sen, sợ muộn hơn Vương Mạn Vân đổi ý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây