“Tiểu Ái, lệnh điều động xuống gấp, ba ngày nữa chúng ta phải lên đường, giáo dục ở miền Tây có hạn, không có lợi cho Ái Quốc đi học. Anh đã nghĩ rồi, sẽ không đưa con đi, để con ở nhà ba vợ, mỗi tháng chúng ta gửi tiền và phiếu lương thực, có thể đảm bảo cho con không thiếu ăn thiếu mặc.
Triệu Kiến Nghiệp tuy không cam tâm bị điều đến miền Tây nhưng lại không dám trái lời ba, trên đường về nhà vợ, đừng nhìn anh ta vẻ mặt hoảng hốt nhưng đã nghĩ rất nhiều.
“Tôi không đi!
Lý Tâm Ái thấy Triệu Kiến Nghiệp vẫn đang tự nói tự nghe, không nhịn được đẩy mạnh vòng tay của anh ta ra.
Cô ta chưa từng đến miền Tây nhưng lại biết miền Tây gian khổ thế nào. Cuộc sống ở Thượng Hải tốt biết bao, tại sao phải đến nơi quỷ quái như miền Tây, nơi đó, dù có tiền cũng không có chỗ để tiêu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây