Lúc chen chúc lên xe lửa, Mật Bảo bị Tần Uẩn nắm tay kéo đi, không cần phải chen chúc, người phía sau sẽ đẩy cô lên phía trước, chỉ cần có người muốn chen vào gần cô, Tần Uẩn sẽ đẩy người đó ra! Đợi đến khi chen chúc lên được chỗ ngồi, cô gần như bị Tần Uẩn ôm vào lòng.
Đợi đến khi tìm được toa tàu, Tần Uẩn đưa tay ra ngoài, Lâm Bá Diễm và Lâm Bá Việt chuyền hành lý từ cửa sổ xe lửa vào trong.
Mật Bảo nghẹn ngào: “Cha, cha phải chăm sóc bản thân thật tốt, chăm sóc mẹ, chăm sóc ông bà nội, thỉnh thoảng giúp con đi thăm Dũng Sĩ, nhớ con đấy!”
Lâm Bá Diễm cũng đỏ hoe mắt: “Nhớ viết thư về nhà.”
Mật Bảo gật đầu lia lịa, rưng rưng nước mắt nhìn Lâm Bá Diễm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây