“Nếu anh bị đánh gãy chân, thì làm sao cõng Mật Bảo được nữa?” Tần Uẩn cười nói.
Mật Bảo nhỏ giọng nói: “Không được đâu, không thể lén lút được.”
Tần Uẩn cảm thấy Mật Bảo thật đáng yêu, nhìn đôi môi của cô, kìm nén dục vọng trong lòng: “Ừ, không lén lút, anh phải thể hiện thật tốt, sớm ngày cưới được Mật Bảo.”
Buổi chiều, Tần Uẩn rời đi, bởi vì hôm nay không mua được gì, còn để Mật Bảo bị kinh hãi, Tần Uẩn đã tranh thủ được cơ hội ngày mai tiếp tục dẫn Mật Bảo đi huyện chơi, có điều buổi trưa phải đến nhà Lâm Bá Anh ăn cơm, ngày mai nhà họ Lâm đến nhà em gái đi chúc Tết.
Mật Bảo tiễn Tần Uẩn ra khỏi sân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây