Phim bắt đầu chiếu, đèn tắt, Tần Uẩn len lén nắm lấy tay Mật Bảo, Mật Bảo giật mình, như làm chuyện xấu, vội vàng nhìn trái nhìn phải, thấy không ai phát hiện mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô véo véo ngón út của Tần Uẩn, nhỏ giọng nói: “Đừng để ai nhìn thấy! Em còn phải ăn đồ nữa.”
Tần Uẩn cũng ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Mọi người đều đang xem phim, không ai nhìn thấy đâu. Em ăn gì? Để anh đút cho, khoai lang khô nhé?”
Tất nhiên Mật Bảo không để anh đút cho, xấu hổ chết đi được, cô đỏ mặt: “Em tự ăn.”
Tần Uẩn cảm thấy nắm tay Mật Bảo rất thoải mái, vừa mềm vừa mịn, nắm cả đời cũng không đủ!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây