Sự tồn tại của Mật Bảo, vượt trên tất cả, kể cả tính mạng của nó.
Mật Bảo thở dài: “Nếu em đi học đại học rồi, nhớ nhà, nhớ Dũng Sĩ chúng nó thì phải làm sao?”
Nói xong, cô òa khóc, “Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy rất buồn rồi, em chưa từng rời xa cha mẹ, ông bà, còn có bác cả, cô út, em nhìn Dũng Sĩ chào đời, nhìn Dũng Sĩ lớn lên, đồng hành cùng Dũng Sĩ già đi… Hôm nay em nói với Dũng Sĩ là mình phải đi học đại học, giống như anh chị, chỉ có nghỉ hè, nghỉ đông mới về được, Dũng Sĩ buồn lắm, lúc nãy còn không nỡ rời đi.”
Tần Uẩn vỗ về lưng cô, an ủi: “Đến kỳ nghỉ có thể về mà, anh dẫn em về, ngoan, đừng khóc nữa.”
Mật Bảo kéo tay áo anh lau nước mắt, “Thật sao? Bắc Kinh xa thôn Đại Vũ lắm, anh cả bây giờ một năm mới về nhà một lần.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây