Mật Bảo ngồi xổm bên gốc cây, đưa tay sờ sờ những con ốc, đã tháng mười rồi, lạnh thêm chút nữa là sẽ đóng băng, đến lúc đó sẽ không được ăn ốc nữa.
Sáng nay Mật Bảo rất vui vẻ, mò được hẳn nửa thùng ốc, cô xách thùng nhỏ chạy đến bên cạnh Tần Uẩn: “Anh, anh xem này! Buổi trưa ngâm cho nhả hết cát, buổi tối bảo mẹ xào ốc cho chúng ta ăn. Nhanh, chúng ta về nhà em ăn cơm, ăn cơm xong lên núi...” Vừa định nói lên núi chơi, lại kịp thời dừng lại, cô bổ sung: “Học bài.”
“Không được, Tri Thanh cũng đã làm bữa sáng rồi, ban đầu định đến xem em học thuộc công thức thế nào, bây giờ lại biến thành xem em mò ốc cả sáng. Vào nhà đi, anh ăn cơm xong sẽ đợi em dưới chân núi.” Tần Uẩn nói.
Mật Bảo vừa định vào nhà, Tần Uẩn lại gọi Mật Bảo một tiếng, đi đến bên cạnh cô, hạ giọng nói: “Mật Bảo, những đề bài này, đừng nói cho ai khác biết.”
Mật Bảo ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây