Tần Uẩn im lặng một chút, không thể nói là không nỡ gọi dậy, anh nói: “Con bé rất buồn ngủ.”
Ngu Yên không đồng ý, “Bây giờ cháu đau lòng cho nó, chờ đến lúc nó thi không đậu thì phải làm sao?” Bà không hề nhẹ nhàng véo mũi Mật Bảo, Mật Bảo ngủ rất say, thở không thông, liền há miệng ra thở, Ngu Yên bị chọc cười, đưa tay che miệng Mật Bảo, “Lâm Thanh Hoan, tỉnh dậy!”
Mật Bảo bị bịt miệng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Ngu Yên, “Mẹ, con sắp chết ngạt rồi!”
Ngu Yên nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc: “Ngủ ngon thật đấy.”
Mật Bảo ngượng ngùng, “Học thuộc công thức khô khan quá, tối qua lại ngủ không ngon, mơ thấy mình làm bài tập toán cả đêm, mệt quá.” Cô đưa tay ôm eo Ngu Yên làm nũng, “Mẹ!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây