Mật Bảo tinh nghịch, đưa tay muốn đẩy Tần Uẩn xuống hồ, nước ven hồ chỉ sâu hai ba mươi phân, chỉ đến đầu gối.
Sức lực của cô bé sao có thể đẩy Tần Uẩn xuống được, ngược lại bản thân cô bé suýt chút nữa ngã xuống, Tần Uẩn vội vàng nắm lấy cánh tay cô bé, mới khiến cô bé không bị ngã ngồi xuống.
Tần Uẩn khẽ cười: “Đứng cho vững, ướt quần áo, em không có đồ để thay đâu.”
Mật Bảo cảm thấy kỹ năng gì cô bé cũng có, chỉ là sức lực này thật sự nhỏ đến đáng thương. Cô bé nghiến răng, kéo cổ tay Tần Uẩn: “Xuống đây đi, giẫm lên đá cuội trong hồ mới vui. Em chưa từng thấy anh xuống chơi.”
Tần Uẩn cảm thấy nếu như cô nhóc không kéo được mình xuống, có lẽ sẽ tức giận, liền thuận theo lực của cô bé xuống hồ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây