Mật Bảo nghiêm túc nói: “Sau này anh sẽ luôn may mắn, ông trời sẽ phù hộ cho mỗi người tốt bụng.”
“Thật ra anh không phải người tốt, trước kia có người nói anh một bụng toàn tâm địa xấu xa.” Tần Uẩn khẽ nói.
“Có người nói anh như vậy sao? Bọn họ chắc chắn là mắt mù, tim mù! Xấu xa quá. Anh đến Thôn Đại Vũ một thời gian, ai trong thôn mà chẳng thích anh.” Mật Bảo nhăn mũi, có chút tức giận: “Anh đừng nói bản thân mình như vậy.”
Tần Uẩn cười cười, hái cỏ lau, tết thành một con chó bông: “Cảm ơn em.”
Đợi đến gần mười một giờ, Tần Uẩn dẫn Mật Bảo đi bắt gà rừng, đến bên ngoài một khu rừng nhỏ, anh dùng ná cao su bắn bị thương hai con, những con gà rừng khác vỗ cánh bay đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây