Mật Bảo vẫn hơi lo lắng cho ba ông lão, cô bé do dự một lúc rồi nói: “Cháu ở lại đây với các ông.”
Lương Trình mở hộp thịt ra: “Thơm quá! Cháu sợ gì chứ? Mấy ông già các ông còn có thể xảy ra chuyện gì sao? Trước đây cũng từng trải qua rồi, bây giờ những chuyện này có là gì. Hôm nay, ông không ăn ớt, bây giờ, ông muốn khóc là nước mắt có thể tuôn ào ào.”
Mật Bảo kêu lên: “Ông giỏi quá!”
Ba ông lão bảo Mật Bảo đi chơi, thấy bọn họ ăn uống được, cô bé mới yên tâm, chạy đi.
Chung Tu Dịch mỉm cười: “Vốn dĩ rất khó chịu, ăn một quả trứng gà, tôi lại cảm thấy rất mãn nguyện.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây