Mật Bảo có thể chạy, nhưng cô bé chạy không nhanh, lại sốt ruột, còn muốn quay lại xem chuồng bò, hơn nữa bọn họ không thể bị chặn ở ngoài thôn, cô bé liền leo lên lưng Tần Uẩn, hai tay ôm lấy cổ anh.
Hình như Tần Uẩn cũng cảm nhận được sự lo lắng của Mật Bảo, anh không hỏi gì, anh không biết nhà Mật Bảo biết chuyện này bằng cách nào, anh không tin lời Lâm Bá Diễm, nếu chỉ là suy đoán thì không thể nào gấp gáp như vậy. Cô bé cũng sẽ không khóc như mưa.
Anh chạy lên núi, đến chỗ vắng người, Mật Bảo đang suy nghĩ xem phải thuyết phục Tần Uẩn để đồ ở đây thế nào, dù sao thì đi lên nữa sẽ mất thời gian, e là Hồng vệ binh sẽ đến.
Tần Uẩn đặt Mật Bảo xuống: “Anh đi vệ sinh một lát.”
Mật Bảo vội vàng gật đầu, đợi Tần Uẩn đi khuất, cô bé liền vẫy tay về phía rừng cây, Dũng Sĩ từ trong rừng đi ra, Mật Bảo định ôm sọt tre nhưng quá nặng, cô bé nói: “Dũng Sĩ, cậu mang giúp tôi nhé, cậu cất giữ cẩn thận cho tôi. Cảm ơn cậu! Sau khi xong việc, tôi sẽ bảo bà nội làm bánh bao nhân thịt cho cậu! Đi đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây