Mặt trời lặn về phía Tây, Dũng Sĩ ngậm chiếc xô nhỏ, chở Mật Bảo trên lưng chạy về phía chân núi. Gần đến nơi, Dũng Sĩ dừng lại, Mật Bảo từ trên lưng nó leo xuống, xách lấy chiếc xô nhỏ Dũng Sĩ đang ngậm, vẫy tay chào tạm biệt nó rồi đi xuống núi.
Chưa đi được bao xa, từ đằng xa cô bé đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đi lên núi, có vẻ quen quen, cô bé liền nheo mắt nhìn kỹ.
Đối phương vẫy tay về phía cô, gọi to: “Mật Bảo.”
Mật Bảo vui mừng khôn xiết, xách chiếc xô nhỏ chạy về phía người nọ: “Anh Hai!”
Nhìn Lâm Thanh Hà cao lớn, rắn rỏi và rám nắng hơn trước, Mật Bảo bỗng chốc đỏ hoe vành mắt, nhào vào lòng anh: “Anh Hai! Em nhớ anh lắm!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây