Ngu Yên hít sâu một hơi, nhìn xung quanh một lượt, hạ giọng nói: “Mẹ, vừa nãy con nhặt được một bông lúa mì, ngay dưới chân Mật Bảo.”
Mật Bảo bĩu môi, thỉnh thoảng lại nấc một cái: “Con đã nói là có thứ gì đó vướng chân con mà! Bông lúa mì xấu xa!”
Bà nội Lâm trợn trắng mắt: “Bông lúa mì thì làm sao? Cả ruộng này đều là bông lúa mì, cũng đáng để con làm như vậy sao?”
Ngu Yên lại hạ thấp giọng: “Bằng vàng đấy ạ!”
Bà nội Lâm kinh hô: “Cái gì?” Mắt tròn xoe: “Bằng vàng?”
Ngu Yên ghé sát vào tai bà nội Lâm, nhét bông lúa mì vàng trong túi áo vào tay bà nội Lâm: “Mẹ, nặng khoảng hai lạng!”
Bà nội Lâm vui mừng khôn xiết: “Thần tiên phù hộ Mật Bảo cho chúng ta tiền xây nhà đây mà! Xây cho Mật Bảo một căn nhà to đẹp, thoải mái!” Bà len lén nhìn bông lúa mì trong tay, dùng tay bấm thử, nếu không phải đang ở ngoài đường, bà thật muốn cắn thử bông lúa mì một cái, xem có phải là vàng thật hay không!
Bà nhét bông lúa mì vào túi áo nhỏ trước ngực: “Mật Bảo của bà đúng là sao may mắn của nhà họ Lâm, ngã một cái mà cũng nhặt được thứ tốt như vậy.”
Dùng tiền tiết kiệm cả đời để xây nhà, bà xót ruột lắm, có thỏi vàng này, không chỉ có thể xây nhà, mà tiền tiết kiệm còn ngày càng nhiều!
Bà nội Lâm ôm Mật Bảo trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô bé: “Thần tiên ơi, sau này ngài cho Mật Bảo thứ gì, thì đừng để con bé bị ngã nữa, da dẻ Mật Bảo mỏng manh lắm, ngã một cái là đau cả buổi, lần sau ngài để bà già này ngã, da dày thịt béo không sợ đau.”
Ngu Yên nói: “Sao có thể để mẹ ngã được, nhà mình có mấy thằng nhóc nghịch ngợm kia kìa, để bọn nó ngã mấy lần cũng không sao.”
Vết thương ngoài da thế này mà ở trên người ba anh em Lâm Thanh Xuyên, thì chỉ cần đứng dậy phủi phủi đất, lại tiếp tục chạy nhảy tung tăng, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bà nội Lâm nói: “Thần tiên ơi, ngài phù hộ Mật Bảo nhà chúng con. Nhà họ Lâm chúng con cảm ơn ngài đã ban tặng.”
Bà nội Lâm hạ giọng xuống, chuyện mê tín dị đoan thế này không thể để người khác nghe thấy được.
Mật Bảo dựa vào lòng bà nội Lâm: “Bà nội, bông lúa mì vướng chân con là thứ tốt sao?”
Bà nội Lâm nói: “Có thể xây cho nhà chúng ta bốn gian nhà mới.” Nói xong, bà lại dặn dò: “Chuyện này không được nói lung tung, anh chị cháu cũng không được nói.”
Mật Bảo ra vẻ hiểu chuyện nói: “Mật Bảo nghe lời bà nội.”
Bà nội Lâm và Ngu Yên cũng không thể trì hoãn lâu, để Mật Bảo ngồi ở đầu ruộng, dặn dò đi dặn dò lại: “Bảo, cháu chơi ở đầu ruộng nhé, nghe lời bà nội, tối nay bà nội cho cháu ăn thịt hộp.”
Mật Bảo vui vẻ, liếm liếm môi, thèm ăn thịt hộp lắm! “Mật Bảo nghe lời bà nội!”
Bên kia, Lâm Bá Diễm cũng chạy tới: “Mật Bảo, sao con lại khóc?” Anh vừa nãy đã muốn chạy qua rồi, nhưng không thể bỏ dở công việc, chỉ có thể nhịn đến khi làm xong việc, anh bế Mật Bảo lên xem, thấy cánh tay cô bé bị rách da dính đầy đất, hận không thể đau thay cô bé: “Sao lại ngã thế này, có đau không?”
Mật Bảo đã nín khóc, bỗng chốc lại rưng rưng nước mắt, cô bé gật đầu: “Đau ạ! Cha thổi cho con đi.” Nói rồi giơ hai cánh tay nhỏ ra cho Lâm Bá Diễm thổi.
Ngu Yên nói: “Nó bị ngã ở ruộng, chúng ta quay lại làm việc thôi.” Bởi vì có người đi ngang qua đầu ruộng, nên cô không nói chuyện nhặt được bông lúa mì vàng.