Dâu tây đều đã chín mọng, thơm ngọt xen lẫn chút chua, khiến người ta ăn một quả là muốn ăn hai, cô bé ăn liền một mạch năm sáu quả, số còn lại dùng lá bọc lại, cất vào cặp sách.
Tần Uẩn nhìn bóng dáng đã đi xa, liếc mắt nhìn Lâm Thanh Nhạc đang bình tĩnh hái anh đào, anh nhướng mày, nói: “Em gái cậu chạy xa rồi kìa, trên núi nguy hiểm lắm, tôi ở trong bẫy nghe thấy tiếng sói kêu đấy.”
Lâm Thanh Nhạc ngẩng đầu, vẻ mặt không tin: “Sói? Trên núi thật sự có sói sao? Cậu đừng hù dọa người khác. Tuy rằng truyền thuyết có sói, nhưng cũng chưa ai từng thấy, chắc là chó hoang thôi.” Lại nói: “Mật Bảo từ nhỏ đã chơi trên núi, nhắm mắt lại cũng có thể xuống núi được.”
Lúc này mà gọi Mật Bảo về, vậy thì vừa rồi Mật Bảo tự mình đến bên hố bẫy, không thể giải thích được.
Tần Uẩn thầm nghĩ, người anh này thông minh hơn nhiều, tính cách khác hẳn với em gái, vẻ mặt anh chân thành, ánh mắt kiên định, nói y như thật, anh nói: “Trên núi có chó hoang sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây