Thịnh Lương Văn trả lời: “Heo rừng, nai, dê núi, thỏ rừng, gà rừng, cái gì cũng có, nghe nói còn có sói hoang, có người dân nghe thấy tiếng sói tru. Nơi tôi dẫn mọi người đến, đều có thể đến, đi sâu vào trong nữa, thì đừng nên đi, vạn nhất xui xẻo gặp phải heo rừng sói hoang, thì nguy hiểm đến tính mạng. Bình thường đặt bẫy trên núi, mấy lần cũng sẽ có một lần trúng. Trên núi còn có một mảnh đất, là do xã viên giúp điểm thanh niên trí thức chúng ta khai hoang ra, coi như là của riêng chúng ta. Ở chỗ này, điều kiện thật sự không tệ.”
Mắt Tần Uẩn lóe lóe: “Có thể đặt bẫy được không?”
Diêu Tuyết cảm thấy kinh ngạc: “Cậu biết mấy thứ này sao?”
Tần Uẩn: “Biết một chút.” Anh nhìn Thịnh Lương Văn, chờ đợi câu trả lời của ông.
Nếu được cho phép, anh có thể công khai sử dụng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây