Ngu Yên cười đến mức cong môi: “Thanh Nhạc suốt ngày nói nó là con nhặt được! Anh là cha, cũng không thể suốt ngày phớt lờ nó.”
Lâm Bá Diễm vỗ đầu: “Ôi, thật sự là suýt nữa quên mất.”
Mật Bảo cũng đưa tay nhỏ vỗ đầu anh: “Cha, sau này cha không được quên con.”
“Cho dù cha có quên mình, cũng không thể quên con gái rượu của cha.” Sau khi ra khỏi thôn, anh một tay ôm eo Ngu Yên, lòng bàn tay vuốt ve eo cô.
Ngu Yên vỗ tay anh: “Nghiêm túc một chút!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây