Tuy kết hôn còn rất xa vời, nhưng Lâm Thanh Nhạc vẫn vui mừng nhảy cẫng lên.
Mật Bảo chỉ vào mũi mình: “Con! Con xinh đẹp giống mẹ con.”
Lâm Thanh Hà trợn trắng mắt: “Con là em gái của anh. Anh trai em gái không thể kết hôn!”
Mật Bảo định nói: “Vậy mà cha còn gọi...” Lời còn chưa dứt, lập tức bị Ngu Yên bịt miệng, còn hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Bá Diễm một cái, trước mặt con cái mà gọi lung tung!
Lâm Bá Diễm im lặng, thầm nghĩ: Con gái ngốc nghếch, em gái kết nghĩa và em gái ruột khác nhau đấy.
Lâm Thanh Hà truy hỏi: “Thím hai, thím có em gái hay cháu gái gì không? Có ai giống thím không?”
Ngu Yên ngẩn người một lúc, cô lắc đầu.
Lâm Bá Diễm trừng mắt nhìn Lâm Thanh Hà, dọa cậu bé vội vàng ngậm miệng.
Lâm Bá Diễm: “Chuyện trong nhà đều do cha mẹ làm chủ. Gạch ngói con đã nhờ người ta mua, có thể rẻ hơn một chút, gỗ thì lên núi đốn.”
Lâm Bá Việt: “Con lên xã xin giấy chứng nhận.”
Triệu Tuệ Phương: “Mẹ, nếu tiền không đủ, nhà con có một ít.”
Trong mắt Ngu Yên mang theo một tia thương cảm, cô cúi đầu, đợi đến khi ngẩng đầu lên, đã khôi phục vẻ mặt như thường, khóe môi nở nụ cười: “Mẹ, nhà con cũng để dành được một ít.”
Mỗi hộ ở nhà họ Lâm đều góp phần lớn lương, để lại một ít trong tay, thêm vào đó mỗi hộ đều phải có thu nhập phụ, bình thường lên cửa hàng cung ứng trên huyện mua đồ ăn vặt cho con cái, để dành được cũng không nhiều lắm.
Bà nội Lâm xua tay: “Chuyện tiền bạc không cần các con lo, đều về nghỉ đi.”
Lâm Thanh Hà sốt ruột: “Bà nội, còn bưu kiện thì sao? Trong bưu kiện có gì vậy ạ?”
Bà nội Lâm gõ lên đầu cậu bé một cái, liếc cậu bé: “Đi ngủ đi.”
Bây giờ mà mở bưu kiện ra, thì ai cũng đừng hòng ngủ nữa.
Lâm Bá Việt cũng không nghỉ, vội vàng lên xã, gần đây bận tối mắt tối mũi, vừa bận việc đồng áng, vừa bận việc xã, một khắc cũng không rảnh rỗi.
Bà nội Lâm về phòng đếm tiền, dùng chìa khóa mở tủ rương, từ bên trong lấy ra bọc tiền, vuốt ve thở dài: “Xây nhà xem như móc hết vốn liếng trong nhà rồi.”
Từng đồng từng cắc tích cóp được, bà nội Lâm đều rất tiếc.
Ông nội Lâm phì phèo điếu thuốc lào: “Thế cũng đáng mừng. Đọc lại thư cho tôi nghe nào.”
Bà nội Lâm lại vui vẻ: “Kết hôn rồi, chẳng mấy chốc sẽ có cháu trai, cháu gái thôi.” Lấy thư ra đọc cho ông nội Lâm nghe, đọc xong lại mở bưu kiện ra xem xét tỉ mỉ.
Đều là đồ ăn thức uống, ngoài thịt hộp ra còn có một hộp thịt khô, ngoài ra còn có một ít bánh kẹo mứt.
“Thằng ba dặn chúng ta, đừng tiếc gì mà ăn, gặt lúa mì tốn sức lắm, bảo chúng ta bồi bổ cơ thể.” Bà nội Lâm cười cười, nước mắt rưng rưng: “Những thứ này đều là thằng ba liều mạng đổi lấy, tôi thấy trong lòng khó chịu quá.”
Ông nội Lâm từng ra chiến trường, bị thương ở chân nên xuất ngũ, thế là còn may mắn lắm rồi, còn nhiều người bỏ mạng ở đó hơn, Lâm Bá Phù muốn đi lính, bà nội Lâm ngăn cản không cho đi, bà sợ con trai thứ ba đi lính rồi sẽ không bao giờ quay về nữa.
Nhưng Lâm Bá Phù đã quyết tâm, quỳ trước cửa nhà chính cả một đêm, bà ở trong nhà chính khóc cả một đêm.
Hôm sau, bà thu dọn đồ đạc cho đưa con trai thứ ba, để nó theo bộ đội đi.
Đi một cái là sáu năm.
Con trai bà từ một cậu lính quèn từng bước một lên chức tiểu đội trưởng, trung đội trưởng, bây giờ đã là tiểu đoàn trưởng rồi, bà không biết nó đã đổ bao nhiêu máu, bao nhiêu mồ hôi, hỏi thì nó cũng không nói.