“Chúng nó ăn cắp tiền của tôi, tôi còn không thể dạy dỗ chúng nó sao? Không đánh chết chúng nó là tôi đã nương tay rồi.” Triệu Hiểu hét lên.
Lâm Thanh Vận chỉ vào phong bì cười lạnh: “Cô chưa từng nghĩ đến, đây là chúng tôi nhặt được sao? Người ăn cắp tiền của cô có dám đến đồn công an không? Não của cô cũng có thể làm kế toán sao? Còn có thể đi lĩnh tiền công quỹ, thật là lợi hại.”
Triệu Hiểu sững người: “Nhặt được?” Cô ta cảm thấy vết thương ở khóe miệng tê dại: “Không thể nào, bọn mày ở rạp chiếu phim nghe thấy tao nói muốn đi lĩnh tiền, liền bám theo tao, đến chợ bách hóa, nhân lúc tao không chú ý trộm tiền của tao!”
Trần Dung Tích nói: “Trí tưởng tượng của cô thật phong phú, sau khi thất nghiệp có thể đi viết truyện được rồi đấy.”
Triệu Hiểu: “Con ranh con chết tiệt, mày nguyền ai thất nghiệp đấy!” Cô ta vừa hét lên, vết thương ở khóe miệng lại nứt ra, đau đến mức run rẩy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây