Thập Niên 60: Mật Bảo Bật Hack Sinh Hoạt

Chương 12:

Chương Trước Chương Tiếp

“Phải mặc áo mới cho Mật Bảo chứ, hồng hào đáng yêu biết bao.” Bà nội Lâm hài lòng ngắm nhìn, sau đó quấn chặt tã lại: “Để bà bế cháu đi bú sữa nào.”

Ngu Yên đã tỉnh ngủ từ lâu, nhìn thấy bà nội Lâm bế Mật Bảo vào, liền gọi: “Mật Bảo.”

Bà nội Lâm đưa Mật Bảo qua: “Mật Bảo của bà đói bụng rồi, nhìn cái đầu nhỏ cứ cọ cọ kìa, chắc chắn là đang tìm sữa bú đấy.”

Mật Bảo vừa đến gần Ngu Yên, đã dụi dụi vào ngực cô, miệng nhỏ mút mát, nhưngbij ngăn cách bởi một lớp quần áo, cô bé không tìm thấy sữa, bèn òa khóc.

Bà nội Lâm mỉm cười: “Chắc chắn là đói quá nên mới khóc to như vậy, lúc thay tã, đại tiện cũng không thấy con bé khóc, chỉ ư ử vài tiếng, đến lúc ăn thì lại gấp gáp như vậy, giống hệt Thanh Nhạc, cũng là một đứa tham ăn.”

Ngu Yên vội vàng vén áo lên, để lộ bầu ngực trắng nõn, Mật Bảo dụi vào ngực mẹ, tìm đúng vị trí, há miệng ngậm lấy, ra sức bú sữa.

“Mẹ, đây là áo mẹ may cho Mật Bảo sao? Đây không phải là vải mà Anh Tử tặng cho mẹ sao, mẹ cứ giữ lại mà mặc, Mật Bảo còn nhỏ như vậy, mặc quần áo cũ của các anh chị là được rồi.” Ngu Yên vừa nhìn đã nhận ra bộ quần áo mới trên người Mật Bảo, bèn lên tiếng.

Bà nội Lâm mỉm cười nhìn Mật Bảo bú sữa, trong lòng tính toán lát nữa phải nhanh chóng hầm canh cá diếc cho Ngu Yên ăn, như vậy mới có nhiều sữa.

Mật Bảo không thể bị đói được.

“Mật Bảo của chúng ta không thể mặc vải thô ráp được, đã cọ xát đến đỏ cả da con bé rồi, bộ này mẹ may rộng rãi một chút, đợi con bé đầy tháng, lại nới tay áo ra là được.” Bà nội Lâm nói: “Số vải còn lại còn có thể may thêm được ba bộ nữa đấy.”

“Đứa trẻ nào mà chẳng phải trải qua giai đoạn này, quần áo cũ trong nhà chúng ta đều còn tốt mà, cũng ít vá víu, có nhà, quần áo của con cái toàn là vá chằng vá đụp. Con bé mới sinh, lớn thêm một chút là quen với vải thô thôi.” Ngu Yên nói, sau đó lại nói tiếp: “Mấy cái váy cũ của con, có cái cũng được may bằng vải bông mềm mại, bây giờ con không mặc đến nữa, lấy ra sửa sang lại cho Mật Bảo mặc là được rồi.”

Bà nội Lâm nói: “Váy của con đều là vải tốt, màu sắc lại tươi sáng, đợi Mật Bảo lớn hơn một chút, sửa sang lại thành váy cho con bé mặc.”

Ngu Yên mỉm cười: “Nghe lời mẹ, đợi chúng ta dành dụm được tiền, nhất định mua vải may cho mẹ một bộ quần áo mới.”

Bà nội Lâm cười nói: “Mẹ già rồi, còn mặc quần áo mới làm gì.”

Bà nội Lâm ở lại thêm một lúc, thấy Mật Bảo đã ngủ say, mới rời khỏi phòng.

Bà đi đến nhà bếp, làm thịt hai con cá, cá diếc thì hầm canh, cho Ngu Yên ăn cho nhiều sữa. Cá chép thì nấu canh chua với dưa cải.

Chẳng mấy chốc, trong bếp đã tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của cá.

Bà lại dán bánh ngô, sau khi bánh chín thì nhúng vào canh cá, thơm phức, trẻ con có thể ăn hết ba bốn cái.

Nhưng bây giờ lương thực quý giá, không thể cho trẻ con ăn nhiều bánh ngô, nhiều nhất là cho mỗi đứa ăn một cái.

Lúc Triệu Tuệ Phương trở về, bánh ngô đã được dán xong, cô mỉm cười khen: “Mẹ, thơm quá, con còn chưa vào sân đã ngửi thấy mùi thơm rồi, món canh chua cá của mẹ là nhất. Ba đứa nhỏ hôm nay giỏi quá, lại bắt được thêm ba con cá.” Vừa nói cô vừa đặt chiếc thùng gỗ nhỏ cạnh chum nước.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️