Mắt Bà nội Lâm lập tức đỏ hoe: “Đi lính, sao có thể không bị thương, nhưng không để bác trai cháu xem một chút, thì bác không yên tâm.” Bà vỗ tay Kiều Sam Sam: “Cháu về phòng nghỉ ngơi đi, những chuyện khác không cần quản, đợi đến lúc ăn tối, bác gọi cháu.”
Kiều Sam Sam cũng đỏ hoe mắt: “Anh ấy...làm nhiệm vụ, bị thương, rất nặng.”
Bà nội Lâm im lặng hồi lâu, nói: “Cháu cũng bị dọa sợ rồi phải không? Không sao, sau này sẽ ổn thôi.” Bà quay đầu nhìn căn bếp, không nhìn rõ bên trong: “Trước kia, bác trai cháu ra chiến trường, một lần đi là ba năm.”
“Bác trai từng tham gia chiến tranh sao?” Kiều Sam Sam mím môi, cô căn bản không biết chuyện nhà họ Lâm, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, bây giờ trong đầu toàn là vết thương trên người Lâm Bá Phù, và việc bị đưa vào phòng cấp cứu cấp cứu cả đêm, mắt cô rưng rưng nước mắt: “Cháu muốn anh ấy chuyển ngành, anh ấy đủ quân công rồi! Cho dù không chuyển ngành, thì chỉ huấn luyện binh lính cũng được, đừng làm nhiệm vụ nữa.” Cô nắm tay Bà nội Lâm: “Mẹ, mẹ khuyên anh ấy đi.”
Kiều Sam Sam từng đề cập một lần, nhưng Lâm Bá Phù rất tức giận, rất nghiêm túc phê bình cô, cô không dám nói nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây