Triệu Tuệ Phương cười đáp: “Mẹ, con không buồn ngủ, vừa nãy chị Thúy Phân sang xem Mật Bảo, còn cho hai quả trứng gà, bây giờ con định lên núi sau nhà hái rau dại đây.”
Triệu Thúy Phân là hàng xóm ở cạnh nhà, chồng là Lâm Bá Vận, gọi ông nội Lâm là bác cả, hơn nữa hai người đều là con gái thôn Triệu Gia.
Trời vừa mưa xong, rau dại trên núi chắc mọc đầy rồi, nếu may mắn, còn có thể hái được nấm nữa.
Bà nội Lâm biết cô không muốn ngủ, cũng không khuyên nữa, vẫy tay gọi Triệu Tuệ Phương lại, chỉ vào hai con cá trong chum nước cho cô xem.
Triệu Tuệ Phương bước tới, vui mừng kêu lên: “Mẹ, đây là cá ở trong sông sao? Mấy đứa nhỏ bắt được thật à?”
“Đúng vậy. Trưa nay chúng ta ăn một bữa thịnh soạn.” Bà nội Lâm nói: “Mật Bảo vừa chào đời, ngày lành của nhà chúng ta đã đến rồi.”
“Xem ra Mật Bảo là đứa trẻ mang phúc đến thật.” Triệu Tuệ Phương không nhịn được đưa tay nhấc nhấc hai con cá lên, càng thêm vui mừng: “Con nào con nấy đều nặng hơn nửa cân, có cá diếc này hầm canh, Mật Bảo tha hồ mà bú sữa no nê. Nếu có thêm miếng đậu phụ nữa, cho vào hầm chung, chắc chắn còn ngon hơn.”
Đậu phụ thì đương nhiên là không có rồi, lấy đâu ra đậu nành mà xay đậu phụ chứ.
Bà nội Lâm cười híp cả mắt: “Đúng vậy, chưa chào đời đã có mưa xuống, vừa chào đời đã có cá ăn.”
Triệu Tuệ Phương phụ họa theo, toàn nói những lời mà mẹ chồng thích nghe, mãi đến khi nghe thấy có người gọi ở ngoài cửa, cô mới xách giỏ đi ra.
Nhắc đến Mật Bảo, bà nội Lâm lại muốn đi xem, bà vừa mới đi đến cửa phòng ngủ phía tây, đã nghe thấy tiếng cười trẻ con non nớt, thi thoảng vang lên từ bên trong.
“A a a, a a a...”
Bà nội Lâm lập tức đẩy cửa bước vào, Lâm Bá Diễm không có trong phòng, Ngu Yên đang ngủ say, Mật Bảo thì mở to đôi mắt, hai tay vung vẩy, cười khanh khách không ngớt.
Trong lòng bà nội Lâm bỗng nhiên run lên, sống lưng hơi lạnh, tại sao Mật Bảo lại cười? Chẳng lẽ con bé nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu? Bà vội vàng bước tới, quát lớn: “Thứ gì thế! Đừng có mà quấy phá cháu gái của tao.” Vừa nói bà vừa bế Mật Bảo lên, ánh mắt sắc bén nhìn quanh.
Dưới bệ cửa sổ, bốn con chim nhỏ đang vỗ cánh bay lượn, xoay vòng tròn trên không trung, nghe thấy động tĩnh, một con chim hoảng sợ, lao thẳng xuống, đâm sầm vào một con chim khác ở phía dưới, hai con chim cùng rơi xuống, sau đó vỗ cánh bay ra ngoài cửa sổ.
“A a a...”
Mật Bảo cười khanh khách, đôi mắt to tròn cong thành hình trăng khuyết, hai tay vung vẩy càng thêm hăng hái, ánh mắt chăm chú nhìn theo hướng những con chim bay đi.
Cô bé nhìn một lúc lâu, mãi không thấy chim bay về, bèn bĩu môi, trong đôi mắt đen láy long lanh ngấn lệ, mông lung như phủ một lớp sương, nhìn bà nội Lâm với vẻ mặt tủi thân, như thể đang hỏi, tại sao chim không còn nữa rồi.
Phản ứng đầu tiên của bà nội Lâm là, bốn con chim này có thể nướng lên ăn được! Tuy thịt ít, nhưng dù sao cũng là thịt! Bay mất rồi thật đáng tiếc. Sau đó, bà thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải thứ gì đó bẩn thỉu, cuối cùng là cảm thấy kinh ngạc, bốn con chim bay đến trêu chọc Mật Bảo?
Bà sờ sờ mũi Mật Bảo: “Cháu gái của bà quả nhiên là không tầm thường.”
Ngu Yên cũng bị tiếng quát của bà nội Lâm đánh thức, cô mơ màng mở mắt: “Mẹ, Mật Bảo dậy rồi sao ạ?”