Tài liệu còn lại cô muốn để lại cho những đứa nhỏ nhà mình cũng như trong thôn để ôn tập cho năm sau, dù sao cô vẫn biết suy nghĩ, so với những thanh niên tri thức từ bên ngoài tới, cô vẫn thân thiết với những người bạn cùng thôn cùng lứa tuổi hơn.
Đường Kế An gật gật đầu: “Anh thấy rồi, vậy nên em đang định cảm ơn anh sao?”
Thẩm Tiểu Vũ: Cô chỉ nói vậy thôi mà, người này sao có thể biến tấu thành như vậy được chứ?
“Dịp này không phải ngày nào em cũng cảm ơn anh sao, mỗi ngày đều nấu món ngon cho anh ăn, anh đây là đang tính ăn rồi quỵt nợ luôn sao?” Thẩm Tiểu Vũ cố ý trừng mắt liếc anh một cái, làm ra bộ dạng tức giận.
Bản thân cô nói như vậy thì không sao hết, dù sao cũng chỉ là thuận thế thuận miệng mà nói ra một câu thôi, nhưng câu cuối cùng mà Đường Kế An nghe thấy lại khiến ánh mắt anh trở nên thâm trầm hơn rất nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây