“Chỉ bằng công sức mà tôi nuôi lớn anh thôi.” Bà lão Hà rất nhanh hừ lạnh một tiếng, đáp lại vô cùng hợp tình hợp lý.
Nhưng câu này nói ra khiến Thẩm Vĩ không còn biết nói gì nữa.
Bởi vì đây là sự thật.
Trương Ngọc Linh ở phía sau đúng lúc đưa tay ra vỗ vỗ bàn tay đã nắm thành đấm của hắn ta rồi, thấp giọng nói: “Bỏ đi anh Vĩ, có anh thì cái gì cũng sẽ lại có hết, chúng ta cứ chậm rãi mà làm ra!”
Thẩm Vĩ nghĩ vậy cũng đúng, cắn răng chịu đựng, trực tiếp làm hành động xoa bóp tay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây