Cô ấy xách giỏ trúc lên, xoa xoa đầu con gái: “Sao lại không để em trai giúp con xách về, bọn nhỏ là con trai mà, con không cần chiều chuộng bọn chúng như vậy đâu.”
Nếu là trước kia, Thẩm Uyển cũng không ngờ rằng sẽ có thể nói như vậy với một đứa trẻ năm tuổi.
Cũng không có cách nào khác, ai kêu con gái nhà cô ấy hiểu chuyện như vậy làm gì chứ.
Không những hiểu chuyện mà còn rất trưởng thành, còn hơn cả mấy đứa nhỏ gần mười tuổi trong thôn, mấy đứa con trai trong nhà được cô quản tốt như vậy, cô ấy với hai người chị dâu làm mẹ cũng được giảm bớt không biết bao nhiêu áp lực.
Có đôi khi ngẫm lại liền có chút hổ thẹn không nói nên lời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây