Chỉ cần mang đồ vật này kia lấy đến trước mặt cô ấy, nói một từ “ăn” thôi thì cũng đều có thể được biểu đạt rõ ràng hơn.
Nhưng điều này khiến cho Thẩm Uyển cảm động vô cùng.
Vì thế đợi đến thời điểm Thẩm Gia Dương về nhà vào tháng năm, chào đón hắn chính là cô con gái lắc lư vọt tới ôm lấy đùi hắn, không đúng, là ôm lấy bắp chân hắn mới đúng, cục bột còn rất nhỏ nên sẽ không với được tới đùi đâu.
Được con gái nghênh đón nhiệt tình như vậy, Thẩm Gia Dương tươi cười bế cục bột lên, ước chừng một chút rồi mở miệng nói: “Ôi, Tiểu Vũ của chúng ta lớn rồi, cũng biết tự mình đi tìm cha rồi!”
“Tiểu Vũ, con mau đi chậm một chút, cẩn thận đừng để bị ngã!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây