Sau khi hơi quen rồi, đem câu chuyện đặt lên người Thẩm Tiểu Vũ cũng là bình thường.
“Bộ dáng đứa nhỏ này nhìn có phúc khí thật đó.” Người vừa nói là dì họ của chị dâu hai Thẩm.
Bà ấy vừa dứt lời, bên cạnh đã có người phụ họa theo: “Đúng là nhìn có phúc thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy có đứa trẻ trắng như vậy đó, nhìn qua giống hệt như mấy đứa nhỏ trong thành phố vậy.”
Vốn dĩ mọi chuyện đều đang tốt đẹp, mọi người cười cười nói nới với nhau rất náo nhiệt, một đứa bé trai liếc sáng bên này mấy lần, đem theo vẻ khinh thường mà nói: “Gì mà trẻ con trong thành phố chứ, không phải chỉ là một nha đầu thôi sao, mẹ cháu nói rồi, con gái chỉ là của nợ thôi, làm gì có chút phúc khí nào chứ!”
Vừa dứt lời xong, bầu không khí trong nháy mắt liền ngưng trệ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây