Lục Tiếu Đường ở bên ngoài sợ tới mức gương mặt trắng bệch, nghĩ thầm không sinh, không sinh, sau này không bao giờ sinh nữa.
Bác sĩ Hoàng nhìn đầu đã ra, lập tức nhẹ nhàng kéo ra bên ngoài, một đứa bé nhăn nhúm y như con khỉ ốm được lôi ra.
Đứa nhỏ này vừa nhỏ vừa yếu, mãi mà không phát ra âm thanh, vỗ nhẹ mông một cái mới lẩm bẩm.
Từ Ninh còn đang ở đó kêu a a.
Bác sĩ Hoàng cạn lời nói: “Đứa bé đã sinh ra, cô còn kêu cái gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây