“Đúng rồi đúng rồi, Dẫn Chương, đưa tiền cho Hân Hân đi!”
Lạc Vi An gật đầu lia lịa, vẫn là cháu gái có chủ kiến.
“Tiền tiêu hết rồi, đến nông trường định nhịn đói à?”
Bà Lạc không đồng ý, không có tiền bà không yên tâm.
[Kiên nhẫn giải thích cho bà nội hiểu, giúp bà nhận thức được hiện thực, mở khóa gạo trong thương thành, thưởng 5 điểm]
Hệ thống lại lên tiếng.
Lạc Hân Hân bực bội trợn mắt, loại người như bà Lạc, điển hình lấn yếu sợ mạnh, nói nhẹ nhàng chỉ tổ bà ta được nước lấn tới, phải mạnh tay mới được.
“Bà dùng não suy nghĩ đi được không? Đó là nông trường cải tạo, người tốt ít người xấu nhiều, bà mang theo một đống tiền đến đó, đợi người ta đến cướp à?”
Bà Lạc do dự, vẫn tiếc tiền.
“Từ nay trở đi tôi quản lý tài chính, tiền bạc phiếu má gì đều do tôi giữ.”
Lạc Hân Hân lười nói nhảm, đi thẳng đến phòng bà Lạc, dùng búa đập vỡ ổ khóa đồng trên rương, lấy ra một hộp bánh quy, bên trong toàn là tiền lớn, còn có cả phiếu lương thực.
Cô đếm sơ qua, tiền mặt có hơn năm nghìn tệ, hai trăm cân phiếu lương thực toàn quốc, còn có phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu vải của Thượng Hải...
Những năm sáu mươi mà có nhiều tiền như vậy, quả nhiên là nhà tư bản.
“Đây là tiền của tôi, trả lại cho tôi!”
Bà Lạc xông đến định giật lại, bị Lạc Hân Hân đẩy ra. “Bà vừa ngu vừa ích kỷ, không xứng làm chủ gia đình. Cụ cố lúc trước nên phản đối đến cùng. Nhìn con trai cháu trai bà nuôi xem, đứa nào cũng vô ơn bạc nghĩa!”
Lạc Hân Hân không chút khách khí mắng tất cả mọi người trong nhà họ Lạc, Lạc Vi An mê muội, cưới phải bà già ngu ngốc ích kỷ này, sinh con đẻ cái không đứa nào nên thân, toàn là đồ vô ơn bạc nghĩa.
“Bố tôi nếu có chút hiếu thảo thì nên kiên trì gửi ngoại hối về, như vậy cả nhà cũng không phải đi Tây Bắc. Nhà họ Lưu bên cạnh được ở lại chính là nhờ có đứa con trai hiếu thảo, năm nào cũng gửi ngoại hối về.”
“Mày... Mày cũng là tao nuôi lớn, mày còn có lương tâm không?”
Bà Lạc tức đến mức môi tái nhợt, run rẩy chỉ tay mắng Lạc Hân Hân.
“Không có lương tâm, tôi cũng là đồ vô ơn bạc nghĩa!”
Lạc Hân Hân không chút do dự thừa nhận, còn nói thêm: “Bà Lưu người ta hiểu lễ nghĩa, đúng là con nhà gia giáo, nuôi dạy con cái tốt hơn bà gấp trăm lần.”
Bà Lưu nhà bên cạnh là đối thủ cả đời của bà Lạc, cái gì cũng muốn so bì với người ta, nhưng cái gì cũng không bằng.
Lạc Hân Hân đang hăng say mắng tiếp thì trong đầu vang lên tiếng cảnh báo.
[Ký chủ xin dừng lại, bà nội còn một phút nữa là nhồi máu cơ tim, nếu bà ấy chết, cả tôi và ký chủ đều sẽ biến mất]
Hệ thống lo lắng đến mức giọng nói run rẩy. Hai ông bà này là nhân tố quan trọng trong nhiệm vụ xoay chuyển tình thế của ký chủ, tuyệt đối không thể chết.
[Tác giả đã tìm hiểu, những người có tài sản đầy đủ, hàng tháng sẽ được nhận một khoản tiền không nhỏ, nhiều thì cả ngàn, ít cũng phải trăm tệ, nên cuộc sống ban đầu của họ rất sung túc]
Lạc Hân Hân đành phải ngậm miệng, bĩu môi nhìn bà Lạc mặt mày tái mét, không chịu nghe lời nói thật, đúng là nhân phẩm có vấn đề.
Nhà họ Lưu bên cạnh cũng bị quy là tư sản, nhưng không phải đi Tây Bắc, vẫn được ở lại Thượng Hải.
Vì nhà họ Lưu hàng năm đều nhận được ngoại hối do con trai ở nước ngoài gửi về. Hiện tại quốc gia rất cần ngoại hối, mỗi tỉnh thành đều có chỉ tiêu ngoại hối, Thượng Hải là thành phố lớn, lại càng là trọng điểm, chỉ tiêu rất nặng.
Nếu nhà họ Lưu chuyển đi nơi khác, ngoại hối cũng sẽ chuyển theo, nên bộ phận ngoại hối tìm mọi cách giữ họ lại.
Còn ông bố ruột của cô, sau khi ra nước ngoài chỉ gửi tiền về ba năm, sau đó bặt vô âm tín. Lão ta mang theo không ít đồ quý giá, bán đi một món là đủ sống thoải mái rồi, không chịu gửi tiền về chỉ vì lão ta là đồ vô ơn bạc nghĩa.
Lạc Vi An lấy thuốc trợ tim cho bà Lạc uống, ông nhìn cháu gái, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng chỉ biết thở dài.
Tình cảm của ông và vợ khá sâu đậm, nhưng những lời cháu gái vừa nói khiến ông nảy sinh nghi ngờ, phải chăng do vợ ông gieo nhân xấu nên mới sinh ra hai đứa con trai vô ơn bạc nghĩa?
Lạc Hân Hân mặc kệ họ, đeo khẩu trang ra ngoài, tiện thể kiểm tra điểm, cũng được, 30 điểm rồi.
Cô cũng dần nắm được tính nết của cái hệ thống ngốc nghếch này rồi. Nhiệm vụ do hệ thống giao, điểm thưởng sẽ nhiều hơn, còn tự mình hành động thì điểm thưởng ít hơn. Dù sao muỗi nhỏ cũng là thịt, cô không chê.
Trong thương thành đã có thêm gạo và rau xanh.
Gạo và rau đều 1 điểm một cân.
Lạc Hân Hân chưa từng đến Tây Bắc, nhưng kiếp trước cô theo dõi khá nhiều blogger ở Tây Bắc. Ngay cả thời hiện đại vẫn còn những nơi phải tích trữ nước mưa để uống, bây giờ chắc chắn còn vất vả hơn.
Hơn nữa mùa đông ở đó hình như không có rau xanh, ngoài khoai tây, củ cải, bắp cải thì chẳng có gì khác. Thỉnh thoảng ăn một bữa thì cũng được, chứ ngày nào cũng ăn thì cô sẽ nôn mất.