Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Độc Miệng Xuyên Không

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Hệ thống nói không gian rất rộng, có thể chứa được vô số đồ.

Lạc Hân Hân nhìn hai chiếc ghế ông bà đang ngồi. Đó là ghế gỗ hoàng đàn, cùng với những món đồ nội thất gỗ lim khác, đều là đồ quý. Cô sẽ cất hết vào không gian trước khi đi Tây Bắc.

Ngoài ra còn có những báu vật mà nhà họ Lạc tích cóp được qua nhiều thế hệ. Cha mẹ Lạc Hân Hân đã mang đi một phần, số còn lại được cất giấu trong căn nhà cổ này. Cô sẽ mang theo tất cả.

“Ông ơi, sao họ lại nhẫn tâm thế? Chúng ta đã làm gì sai?”

Bà Lạc tỉnh lại sau khi được bôi dầu gió, mắt đờ đẫn một lúc lâu rồi mới bật khóc.

Lạc Vi An cũng rơi nước mắt. Ông cũng không hiểu tại sao.

Lạc Hân Hân mất kiên nhẫn, nói: “Ông bà dọn đồ đi. Mang theo phiếu lương thực, tiền bạc, chăn bông dày, áo khoác bông. Không thì đến Tây Bắc chỉ có chết đói chết rét.”

“Đồ con gái mất dạy! Mày dám sai bảo tao? Mày chưa đủ lông đủ cánh đâu!”

Bà Lạc tức đến mặt mày tím tái. Con trai cháu trai thì quay lưng với bà, đến đứa cháu gái nhút nhát cũng dám hỗn láo. Không biết sau này nó có leo lên đầu lên cổ bà không nữa.

“Sau này đến Tây Bắc, ngày nào bà cũng phải đối mặt với cát bụi, cực khổ hơn dọn dẹp gấp ngàn lần. Thích nghi sớm thì tốt hơn.”

Lạc Hân Hân nói xong liền về phòng.

Phòng của Lạc Hân Hân chỉ là phòng dành cho người hầu.

Mấy năm trước, tình hình ngày càng căng thẳng, Lạc Vi An cho người hầu nghỉ việc, để Lạc Hân Hân và bà Lạc làm việc nhà.

Nhưng tất cả việc nhà đều do Lạc Hân Hân làm. Cô làm lụng vất vả như trâu như ngựa, chỉ được ở phòng người hầu. Trên lầu còn trống mấy phòng, nhưng bà Lạc giữ lại cho con trai và cháu trai, mỗi năm chúng chỉ về ở vài ngày, còn lại bỏ không.

Bà Lạc lại bị chọc tức, ngã xuống ghế, khóc nức nở.

Lạc Vi An cười khổ, vịn eo đứng dậy, chuẩn bị dọn đồ.

Cháu gái nói đúng, đến Tây Bắc sẽ càng vất vả hơn, thích nghi sớm thì tốt hơn.

“Để tôi, để tôi. Ông biết dọn cái gì?”

Bà Lạc nhanh nhẹn đứng dậy, giành dọn đồ.

“Sau này bà đối xử tốt với Hân Hân một chút, đừng mắng con bé nữa. Giờ chỉ còn nó bên cạnh chúng ta thôi.”

Lạc Vi An chân thành khuyên nhủ.

“Tôi mắng nó là vì muốn tốt cho nó. Con gái mà không chịu khó làm việc thì sau này lấy ai?”

Bà Lạc không thừa nhận mình đối xử tệ với cháu gái.

“Đội cái mũ này lên đầu, còn lấy chồng tốt gì nữa!”

Lạc Vi An lắc đầu thở dài. Còn sống sót ở nông trường Tây Bắc đã là may mắn lắm rồi.

Bà Lạc cũng ủ rũ, uể oải dọn đồ.

Lạc Hân Hân trốn trong phòng ăn bánh bao. Hàng của hệ thống, chất lượng khỏi bàn. Đây là chiếc bánh bao ngon nhất mà cô từng ăn trong hai kiếp.

Cô ăn liền ba cái, mở bảng điểm, quả nhiên được cộng thêm 6 điểm.

Vừa nãy, “ting ting ting” vang lên trong đầu cô sau khi cô chọc tức bà Lạc.

Cô đã chọc bà hai lần. Lần đầu khiến bà nín khóc, lần hai khiến bà ngoan ngoãn đi làm việc.

Vậy là, dù cô nói lời cay nghiệt hay ngon ngọt, miễn là đạt kết quả tốt thì hệ thống đều coi là EQ cao, đều được thưởng điểm.

Quả là hệ thống ngốc nghếch, tốt thật!

Lạc Hân Hân lại mua thêm 5 cái bánh bao, cất hết vào không gian. Dù lấy ra lúc nào thì bánh vẫn nóng hổi như mới ra lò.

Còn 1 điểm, cô để dành mua sau.

Cô tựa vào giường suy nghĩ về tương lai. Kiếp trước, cô đã đọc nhiều tiểu thuyết về thời đại này, nhưng chủ yếu là những năm 70, 80, còn những năm 60 thì cô biết rất ít.

Nhưng có một điều chắc chắn là, chừng nào còn mang cái mác “phần tử tư sản” trên đầu thì chừng đó cô còn chưa có ngày nào yên ổn. Bây giờ mới là năm 66, phải mười mấy năm nữa chính sách mới thay đổi. Cô phải tìm cách gỡ bỏ cái mác này sớm hơn.

Lạc Hân Hân không hề hoảng loạn. Cô có hệ thống, không phải lo lắng chuyện ăn uống và tự vệ. Việc còn lại là lập công.

Ví dụ như bắt gián điệp, bảo vệ tài sản quốc gia, những việc này có thể chứng minh lòng trung thành của cô với chính quyền, để họ chủ động xóa bỏ lý lịch xấu cho cô.

Vạch ra được con đường phía trước, Lạc Hân Hân cảm thấy yên tâm hơn. Cô cầm chiếc gương trên bàn lên, muốn xem mặt mình bây giờ ra sao.

Trên cầu Nại Hà mù mịt sương khói, cô không nhìn rõ mặt Lạc Hân Hân kia, chỉ thấy hình dáng xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, chắc hẳn là một mỹ nhân dịu dàng.

Kiếp trước, cô cũng xinh đẹp, nhưng vì làm việc quá sức ở công ty, cộng thêm sự hành hạ của ông chủ, cô tiều tụy đi nhiều, vẻ đẹp chỉ còn lại ba phần.

Lạc Hân Hân giơ gương lên, sững sờ như bị sét đánh, hồn vía lên mây.

Cô không tin, trừng mắt nhìn lại, suýt nữa thì hồn lìa khỏi xác, quay về cầu Nại Hà.

Người phụ nữ xấu xí trong gương sao có thể là cô chứ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn, hai phần ba là màu tím đen, lấm tấm những nốt sần sùi, xấu đến mức không thể tả.

Phần còn lại tuy trắng mịn như ngọc, nhưng cũng không cứu vãn được gì.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)