Một bóng người cao lớn thẳng tắp cũng đang đứng sừng sững trong gió lạnh, anh mặc một bộ trường sam màu xanh, sương sớm làm ướt quần áo và lông mày của anh. Không biết anh đã đứng ở trước cửa ký túc xá của thanh niên trí thức này bao lâu rồi.
Tô Diệp vội vàng chạy đến trước mặt anh, ngạc nhiên hỏi: “Còn chưa nói đến đã về rồi mà không gửi điện báo. Sao về tới đây rồi cũng không báo với em?
Cố Hướng Tiền buông hành lý, nhìn chăm chú vào Tô Diệp, thấp giọng nói: “Anh chỉ mới vừa về thôi.
Trong giọng nói của anh dường như bị gió lạnh làm đông lại, càng thêm trầm thấp và khàn khàn hơn.
Đã hơn một năm Cố Hướng Tiền không được gặp Tô Diệp, cô vẫn có dáng vẻ như trước kia, tinh thần vui vẻ. Cô mặc một chiếc quần nhung màu đen và một chiếc áo bông màu đỏ, nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa phai đi nên nhìn vô cùng có sức sống. Từ trước tới nay cô luôn sợ lạnh, vậy nên mùa đông cô bọc người rất kín và dày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây