Tô Diệp cười tủm tỉm dịch cái ghế ngồi ra cho Mã Căn Sinh, thầy giáo Hà không ung dung thản nhiên đem cái động tác này thu vào trong đáy mắt.
Hiếm có lúc cô giáo Tô chủ động được như vậy, cái này thật là không dễ dàng gì cho cam, hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây đấy à?
Mã Căn Sinh giống như đổ hạt đậu đem chuyện buồn rầu của trà xuân nói cho Tô Diệp nghe, “Cô giáo Tô, anh cũng là hết cách rồi mới đến tìm em đó. Kim Tương Ngọc là mạng sống gốc rễ của thôn bọn anh, tổ tông đời này qua đời khác của bọn anh cũng chỉ dựa vào nó để nuôi sống cả gia đình. Có ai mà ngờ được hai năm nay chính phủ lại không cần nó nữa chứ…
Trên mặt anh ấy là một mảnh thê lương, Thời điểm đón tết anh ấy đã bởi vì chuyện này à rầu rĩ không vui, anh ấy cũng đã thử qua cách giống như Tô Diệp nói, chạy đến công xưởng trong huyện thành, nhưng mà không có nhà nào muốn thu mua lá trà cả. Mã Căn Sinh nghĩ không thông được, công xưởng bây giờ tự mình còn khó bảo toàn, đến ngay cả công nhân bọn họ còn có ý nghĩ không cần đến nữa thì làm sao có dư thừa tiền ra đi thu mua lá trà chứ?
Tô Diệp cười chúm chím nói: “Đội trưởng Mã đừng vội, anh phải tin tưởng vào em chứ, thật ra em có một ít cách giải quyết, có điều là…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây